Danh thắng Luangprabang (tỉnh)

Cố đô Louangphabang

Di sản thế giới của UNESCO
Thông tin khái quát
Quốc giaLào
KiểuVăn hóa
Tiêu chuẩnii, iv, v
Tham khảo479
Vùng UNESCOChâu Á
Lịch sử công nhận
Công nhận1995 (kỳ họp thứ 19)
Cung điện Hoàng Gia Haw Kham

Cố đô Louangphabang là địa danh nổi tiếng nhất của tỉnh nó trở thành Di sản thế giới vào năm 1995. Theo một truyền thuyết, Đức Phật đã đến thăm nơi này và dự đoán rằng nó sẽ trở thành một thành phố giàu có và thịnh vượng. Chính trong những thế kỷ sau đó, nó đã trở thành thủ đô của Vương quốc Lan Xang, và là trung tâm của Phật giáo. Thành phố phát triển với các khu hành chính hoàng gia cùng với các đền thờ và tu viện.

Bảo tàng Quốc gia, được xây dựng năm 1904, có các hiện vật các hiện vật tôn giáo của hoàng gia trưng bày ở lối vào, cũng như một viên "thiên thạch" từ mặt trăng. Vào thế kỷ 14, thành phố trở thành địa danh quan trọng, khi đó Louangphabang đã được dùng làm tên cho tỉnh.

Chùa chiền

Có một số ngôi chùa đáng tham quan nằm trong địa bàn cố đô. Chùa Wat Wisunarat có một tháp hình quả dưa hấu, trong khi Wat Xieng Muan với vai trò là một trường nghệ thuật Phật giáo. Chùa Wat That Luang, được xây dựng vào năm 1382, đã bị hư hỏng nặng nề vào năm 1887, nhưng đã được cải tạo vào năm 1919 và năm 1971. Chùa Wat That Luang, được thành lập vào thế kỷ thứ 3 trước Công nguyên bởi các nhà truyền giáo Ashoka, là nơi hỏa táng truyền thống của Hoàng gia Lào. Có thể đi bộ từ Chùa Wat Phabaht đến khu vưc dấu chân phật lớn. Chùa Wat Xieng Maen, được thành lập vào năm 1592, là nơi vua Pha Bang ở trong bảy đêm sau nhiều thập niên nằm trong tay người Thái. Chùa Wat Chomphet, được thành lập vào năm 1888, có 123 bậc dẫn vào chùa, nó gồm hai ngôi chùa. Chùa Wat Manorom có một một bức tượng Đức Phật ngồi cao 6m, bằng đồng.

Chùa Wat Xieng Thong, mang kiến ​​trúc điển hình của người Lào, được xây dựng vào thế kỷ 16 (1559-1560) dưới thời trị vì của vua Thatetthathirath, ở hợp lưu sông Mekong và sông Nam Khan. Nó nổi tiếng trên cả nước và châu Á ở nghệ thuật và kiến ​​trúc Phật giáo. Một hiện vật sử dụng trong tang lễ được giữ, trong khu phức hợp ngôi đền, là một chiếc xe tang được trạm khắc tỉ mỉ và mạ vàng của các cố vương, còn cũng là của vua Sisavangvon. Các nghi lễ hoàng gia đã được tổ chức ở đây cho đến năm 1975. Ngôi chùa có các cửa bằng gỗ được trạm khắc và mạ vàng, miêu tả cảnh sống của Đức Phật. Vòm trần phía trên bệ là bát quái, bánh xe bát quái tượng trưng cho luật pháp Phật giáo và vòng tròn luân hồi. Các bức tường bên ngoài mô tả các huyền thoại của Lào, và mặt sau của ngôi chùa được trang trí với một bức tranh khảm bằng thủy tinh mô tả "cây cuộc đời". Các bức tường bên ngoài của Khu bảo tồn Đức Phật nằm, còn được gọi là Nhà nguyện đỏ, được trang trí bằng tranh khảm.